Trên nhiều diễn đàn, tôi thấy nhiều người suốt ngày bàn các dòng xe sang, xe siêu sang, siêu xe đắt tiền này nọ, cứ vài tỷ này đến vài chục tỷ khác, nghe mà sót hết ruột. Còn với tôi chiếc Toyota Vios giá 250 triệu đời 2008 mua lại từ anh ruột để đi là 1 niềm hạnh phúc lớn lao
Bản thân tôi, sinh ra trong một gia đình nghèo, là nông dân ở một vùng quê nghèo, từ bé đã chịu thiệt thòi hơn bạn bè, có lúc quần áo phải mượn anh, chị đi học, ăn uống chắt chiu từng mẩu bánh mỳ, củ sắn.
Thấm thía cái nghèo là khổ, là kém, nên từ nhỏ tôi luôn cố gắng học hành, luôn đạt học sinh giỏi và từng đoạt giải học sinh giỏi cấp huyện.
Sau khi học hết cấp 3 trên thành phố, tôi đỗ vào 1 trường đại học, thời sinh viên năm đầu được bố tôi nhường cho chiếc xe máy Honda Cub có tuổi đời 15 năm, đây cũng là phương tiện ông đi làm hàng ngày và kiếm tiền nuôi 4 anh em tôi ăn học, trong đó anh tôi đã là chủ 1 doanh nghiệp kinh doanh máy tính, chị làm cán bộ ở 1 cơ quan tỉnh còn tôi là con thứ 3 đang đi học đại học, em út nhà tại thời điểm đó đang học cấp 2.
Hàng ngày đi chiếc xe máy “cà tàng” đi học tôi cũng thấy mệt, vì xe hay hỏng vặt, có lúc đang đi giữa phố đông cũng phải dắt bộ xe hơn 1 km mới có chỗ sửa xe.
Những lúc trời nắng “vỡ đầu” vẫn phải đi chiếc xe đó đi học. Sau đó tôi còn đi dạy gia sư, nói chung đi từ sáng sớm 5h 30 đến 10 giờ tối mới có mặt tại phòng trọ.
Những hôm trời mưa, rất lười đi vì những hôm đi bị ướt gần như toàn bộ tôi cũng thấy chán lắm, nhưng số nghèo chả biết làm thế nào. Lúc đó trong đầu đã nung nấu ý nghĩ, một ngày nào đó mình có tiền nhất định phải mua chiếc xe ô tô để đi.
Sau khi học hết đại học, tôi đi làm ở 1 công ty có vốn đầu tư nước ngoài, với mức lương cao nên sau 4 năm tôi đã có vài trăm triệu gửi tiết kiệm.
Đến tận lúc chuẩn bị mua ô tô tôi vẫn đi chiếc Honda Cub của bố tặng mình đi học, thời điểm đó chiếc cub đó đã gắn với tôi tròn 8 năm.
Sau khi cân nhắc, tôi muốn mua 1 chiếc KIA MORNING lúc đó sản xuất đầu năm 2017 mới nhất giá 400 triệu bản tự động, nhưng tham khảo anh lại bảo xe đó nhỏ hợp nữ hơn. Mà anh đang muốn bán xe Toyota Vios đời 2008 với giá chỉ 280 triệu nhưng nếu em mua anh bớt cho 30 triệu đồng. Anh đang muốn mua xe Toyota Altis giá 700 triệu để đi làm ăn dễ hơn.
Nghe nói vậy tôi đồng ý ngay. Tôi đã trả anh đủ tiền và nhận chìa khóa xe ngay, nhưng mới nhớ ra mình còn chưa biết lái xe. Tôi đăng ký học lớp lái xe 3 tháng và sau khi có bằng tôi mới chính thức lái chiếc xe đó.
Cảm giác đầu tiên, một chiếc xe ô tô đời cũ đã dùng 9 năm như Toyota Vios nhìn còn rất mới, lớp sơn đen bóng và ít xước vì anh tôi đi rất giữ gìn. Kiểu dáng xe nhìn vẫn ưa mắt và là sedan nên tôi cũng thấy khỏe và tự tin hơn lái xe nhỏ.
Xe vào số khá mượt, do dùng số tự động nên tôi lái rất nhàn trong thành phố. Không phải nhiều thao tác như xe số sàn từng học.
Cái sướng nhất, tôi cảm nhận rất rõ từ khi nghèo đó là xe ô tô này tránh mưa, tránh nắng và như 1 ngôi nhà, tôi có thể đi bất cứ lúc nào dù trời mưa, trời nắng to hay kể cả khi đang có bão, tôi vẫn rất yên tâm khi ngồi trong xe.
Dù xe đi khá ồn và hơi xóc vì cũng cũ rồi nhưng tôi thấy sướng hơn nhiều chiếc xe Honda Cub đời cổ mà mình từng đi. Cảm giác lái xe 4 bánh rất khoái và nhẹ nhàng không mất sức gì.
Tôi đi đâu cũng chở được nhiều người, khá nhiều người ngồi xe tôi, kể cả sếp nên dễ trao đổi và gần gũi sếp hơn. Đôi lúc còn chở được các loại giấy tờ, tài liệu mà không lo ướt hay bọc qua chục lớp ni lông như trước.
Còn khi lái một chiếc xe đi ăn, đi chơi hay đi hát hò, tham gia sự kiện…cảm giác được người khác mở cửa xe cho bước xuống cũng thấy sướng và hãnh diện vô cùng.
Một cảm giác tôi thấy rất rõ là xe an toàn, đi ô tô không sợ bị ngã, không sợ đường trơn, ổ trâu, ổ gà cũng chả ngại gì vì 4 bánh cân bằng tốt hơn. Vả lại xe cũng có túi khí sẽ hỗ trợ người lái đảm bảo an toàn nhỡ xảy ra tai nạn.
Chiếc xe ô tô đối với tôi như người bạn thân, người anh em hàng ngày không thể thiếu. Ban đầu khi mới mua xe, thấy tốn xăng hơn nên tôi hay đi xe máy kết hợp, chỉ lúc cần với đi ô tô nhưng sau hơn 1 tháng mua xe tôi đâm ra “chán” chiếc xe máy và đi ô tô hoàn toàn khắp mọi nơi.
Nghĩ lại khi mình còn nghèo và khó khăn, phải đi xe máy đi học, chịu mưa, chịu gió mà giờ tôi thấy yêu chiếc xe của mình quá, nó đã giúp tôi rất nhiều lợi ích trong công việc và cuộc sống hàng ngày.
Từ lúc mua chiếc xe này tiền cũng vào với tôi như nước, không biết có phải vì tâm lý thoải mái hơn nên làm việc gì cũng thành công hơn mà gom được tiền mua 1 căn chung cư nhỏ nhỏ. Giờ đây tôi đang tất bậc công việc để chuẩn bị cưới vợ, cô nàng cũng gốc Hà Nội, làm cùng cơ quan tôi. Dù tôi có ít tiền nhưng vẫn cưới được vợ xinh, vợ khôn ngoan, có lẽ nhờ chiếc xe Toyota Vios đời cũ đã cùng tôi đi “tán” nàng, đưa nàng đi chơi khắp nơi và khiến nàng tự hào hơn./.
Bạn đọc: Ngọc Linh – Hà Nội